Chia sẻ của người vợ về những gánh nặng trong vai trò của phụ nữ.
Các chị em ạ, tôi càng nghĩ càng thấy phận đàn bà khổ quá. Ngày xưa, tôi ngu ngốc khi từ bỏ cuộc sống tự do để bước vào hôn nhân, giờ đây phải gánh vác trách nhiệm nặng nề. Cuối tuần vừa rồi, tôi đã phát điên vì chồng mình. Công ty tôi cần hoàn thành hợp đồng gấp, nhưng chồng nhất quyết không cho tôi đi vì không có ai trông con. Kể từ khi con trai tôi ra đời, chồng tôi chưa bao giờ chịu ngồi chơi với nó quá một tiếng, chỉ suốt ngày khoe yêu con trên mạng mà thôi. Lý do của anh ta luôn là “Chăm sóc con cái là bổn phận của phụ nữ”. Nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu khi đã đánh đổi tự do cho một cuộc sống đầy trách nhiệm và mệt mỏi.
Lão chồng tôi cứ giao con cho tôi chăm sóc trong khi ông xem ti vi. Dù tôi muốn ông giúp đỡ nhưng ông vụng về, làm đến đâu lại bày bừa đến đó, khiến tôi phải dọn dẹp. Dù cố gắng làm tròn vai người mẹ, tôi lại bị chồng trách mắng vì không hoàn thành trách nhiệm. Một sáng chủ nhật, tôi để con cho chồng rồi đi làm, nhưng chỉ 15 phút sau, ông đã gọi điện và sau đó còn đem con đến văn phòng tôi, bảo tôi trông con trong khi ông đi cà phê với bạn. Thằng bé phải chơi một mình, tôi không thể tập trung làm việc.
Tôi rất tức giận vì chồng chỉ biết đi chơi, không giúp đỡ gì trong khi tôi bận rộn với đủ thứ trách nhiệm. Từ khi lấy chồng và có con, tôi không còn thời gian cho bản thân, luôn phải lo cơm nước và đón con sau giờ làm. Chồng tự hào về việc kiếm tiền, nhưng không hiểu rằng tôi cũng phải hy sinh sự nghiệp để lo cho gia đình. Tôi đã từ chối nhiều cơ hội thăng chức chỉ vì sợ không cân bằng được công việc và gia đình. Tôi cảm thấy bất công khi chồng được tự do phát triển sự nghiệp, trong khi tôi phải đảm đương mọi việc. Mặc dù bực bội, tôi vẫn không dám phản kháng hay thay đổi vai trò với chồng.
Tôi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng "truyền thống", dễ mủi lòng trước chồng con. Nhìn thấy chồng bận rộn và con cái khó khăn, tôi lại hy sinh để họ được sung sướng, nhưng chồng không hiểu và chỉ coi đó là trách nhiệm của tôi. Tôi không còn thời gian cho bản thân, không đọc sách hay làm những thú vui yêu thích. Cuối tuần, tôi phải về nhà chồng, dù biết là để vun đắp tình cảm gia đình, nhưng việc này trở thành gánh nặng. Nếu không về, mẹ chồng trách móc, chồng khó chịu, khiến tôi cảm thấy khổ sở hơn cả những ngày đi làm.
Cả ngày tôi phải đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp và trông con cho em chồng, để em có thời gian tâm sự với mẹ chồng. Em chồng tôi mới cưới chưa đầy một năm, thường về khóc lóc kể khổ, trong khi mẹ chồng lại không hiểu và cũng không thương tôi. Ngày nghỉ của tôi trở thành những ngày hầu hạ nhà chồng, mà không thể về với bố mẹ. Tôi phải chịu đựng vì trách nhiệm "con dâu thảo". Thỉnh thoảng, khi ra ngoài cùng chồng, anh lại chê bai tôi trước mặt bạn bè, so sánh tôi với những người vợ khác. Tôi tức giận nhưng vẫn phải nhịn. Một lần, tôi lỡ nói "Giỏi thì làm thay em đi", khiến bạn bè chồng đồn tôi hỗn, và chồng tôi cũng trách mắng tôi.
Nhiều lúc tôi cảm thấy ngán ngẩm và phát điên với việc phải hầu hạ chồng và chịu đựng những áp lực tinh thần. Những trách nhiệm vô lý mà phụ nữ phải gánh chịu khiến tôi rất bức xúc.



Source: https://afamily.vn/tam-su/tam-su-cua-nguoi-vo-phat-ro-voi-nhung-bon-phan-cua-dan-ba-20131016155312632.chn